Tôi vẫn ngồi đấy như bất động. Dòng tin ngắn ngủn của anh như lưỡi dao vô hình xoáy tận tim gan tôi nhức nhối: “Anh đang đưa vợ đi tập thể dục, mình thống nhất không nhắn tin vào tối thứ Bảy em nhé!”.
khi còn yêu nhau, mỗi lần tôi xa Đà lạt đều có em ra tiễn. rồi tôi và em chia tay... hôm ấy, tôi lên xe mà chỉ có một mình. một cảm giác cô đơn vây lấy tôi. và tôi đã viết bài thơ này