Tôi run rẩy ngồi xuống bên anh, xa xa một tí. Nín thở. Lần đầu tiên trong đời đi chơi với người con trai. Anh bảo đến Vườn Địa Đàng hay lắm. Ở đó có gì? Anh chỉ mỉm cười. Ví như lúc nãy mình hỏi anh vì sao ai cũng im lặng dưới gốc cây mà không nói gì thì anh cũng mỉm cười bí hiểm như thế.
Những ngọn đèn điện rực rỡ trong thành phố kia có thể gặp sự cố mà bị tắt nhưng sẽ không vì một ai mà đánh mất tia sáng lung linh huyền diệu về đêm của nó. Chỉ có ngọn đèn chờ đợi trong tim được thắp bằng tia hy vọng sẽ sáng mãi không bao giờ lụi tắt.
bài viết này tôi viết tặng người tôi yêu nhất, khi đó tôi 19 tuổi và tình yêu đó đến giờ chưa bao giờ tôi quên, tôi muốn nói, tôi yêu anh ! 5544 của em ạ !