Anh có yêu em không ?”. “Có”. “Yêu như thế nào?”. Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: “Thì... cũng như mọi người yêu nhau”. Vân đỏng đảnh: “Ứ, ứ cần anh nói thế. Phải cụ thể hơn cơ”.
Mỗi tối khi đưa con gái vào giường ngủ, tôi đều hát cho nó nghe, một bài hát ngốc nghếch, bài hát tôi tự “chế” ra, bài hát của hai mẹ con: “Bé mãi nhé con yêu, bé mãi này, bé mãi…”.
Khi hôn, người ta nói được rất nhiều điều với nhau và có những điều không nói được có thể diễn tả bằng nụ hôn. Hôn là cả một nghệ thuật. Mỗi người đều có những kinh nghiệm riêng về nụ hôn nhưng cũng có những điều cần chú ý.