Trong lúc buồn, tôi bước vào đồi cây, ngồi phịch xuống bên đống tro tàn, nhặt một que củi cạnh đó và khơi khơi đống tro ấy lên. Tôi vô tình thế nào mà để những mồi than còn lại đốt tay tôi bỏng rát. Tôi vội giật tay lên và kịp nhận ra, que củi nhỏ trong tay tôi đã cháy sáng tự bao giờ. Phút ấy, con tim tôi như bị đốt cháy. Bỗng nhiên… Tôi quay lại, chạy về phía anh…
Người ta nói trên trái đất không có gì ngoài quy luật cả. Nhưng tình yêu có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng có thể nhấn chìm những kẻ háo hức.