Ngày Đông rét “lịch sử” tại miền Bắc, một đứa con gái gày gò băng mình qua mưa gió, đi học thêm vào buổi tối vì ban ngày còn phải đi làm tám tiếng vàng ngọc ở cơ quan.
Bây giờ em chỉ biết ra biển ngồi một mình lặng yên và nghe tiếng sóng vỗ và ngắm bình minh trên biển để cho nỗi nhớ vơi đi.....vơi đi..Và một ngày nào đó em sẽ quên đc anh!!!