Những năm đầu thập niên 90, tôi là con nhóc ham vui, đến chơi nhà đứa em họ, thấy có cái đàn, đánh phát ra tiếng nhạc thật hấp dẫn, liền về năn nỉ, mẹ nhất quyết không mua. Tôi dỗi bỏ cơm. Mẹ mặc kệ.
Nói tiếng yêu quá sớm và quá thường xuyên. Ba từ ấy tuy ngắn nhưng thật lung linh và đáng tiết kiệm nhất, nó không nên dùng ban phát vô tội vạ trong những mối quan hệ vừa chớm.
Nếu tôi có bất cứ quyền phép nào bay ngược thời gian, trở lại ngày thơ bé còn có mẹ trên đời, tôi sẽ làm, như em trai tôi đã làm đối với mẹ, là mãn nguyện lắm rồi.