Hồi đó lên Đà lạt, mình đã gặp những cơn mưa Đà lạt, rất đặc biệt! Mình đã viết bài thơ này để tặng nàng, một bài thơ kỷ niệm thời trai trẻ. Các bạn xem thử và góp ý nha!!! Thank!!!
Mảnh thuỷ tinh ánh điện đường soi vào lấp lánh. Em cứ ngỡ là vì tinh tú vừa rơi. Em reo lên thầm cảm tạ bầu trời. Chợt ngỡ ngàng nhận ra không phải thế.
Em... biết bao lần như thế? Biết bao lần lầm lỡ để xót xa.
Mưa như những vết dao cứa nát trái tim em bằng những vũ điệu mạnh mẽ nhất mà cũng quyến rũ nhất. Em đến với vòng tay anh từ cơn mưa bất chợt của mùa hè nóng bỏng hôm ấy để rồi say mê, đắm đuối và tự hứng lấy những giọt đắng đầu đời.