Tỉnh giấc nửa đêm vì tiếng chuông điện thoại, tôi không khỏi khó chịu bởi sự quấy rầy của ai đó. Hóa ra người ấy là bố tôi, ông cụ sống tại trại dưỡng lão ở phía nam Georgia. Giọng ông nài nỉ khẩn trương: “Con phải giúp bố việc này, ngày mai xuống Miami... làm như thế... như thế...”. Ông dặn đi dặn lại: “Việc gấp lắm, không được chậm trễ... nhớ câu cú thật tình tứ, nét chữ khỏe, thẳng và hơi tròn”.
Khi bọn trẻ bắt đầu đi học, tôi chuẩn bị bữa trưa cho chúng. Trong những hộp cơm bao giờ cũng kèm một mẩu giấy, lúc là lời cảm ơn về một khoảnh khắc đặc biệt, khi là một lời nhắc nhở nho nhỏ, hay sự khích lệ cho bài kiểm tra sắp tới của các con…