Đã bao lần em tự nhủ sẽ không đến với anh, cũng là bấy nhiêu lần em dừng chân trước khuôn cửa ấy. Đã bao lần em tự nhủ đó chỉ là những cảm giác mơ hồ mà sao má em nóng bừng như bốc cháy và trái tim không biết im lặng cứ gào gọi tên anh... Anh còn nhớ không cái ngày xưa đó khi anh ngập ngừng nói tiếng yêu, em ngượng nghịu trả lời rằng Có ..... còn chút gì để nhớ không anh?
Nếu anh yêu em đến mức như anh vẫn nói thì xin anh hãy cẩn thận với trái tim của em. Anh có thể lấy nó nhưng đừng làm nó vỡ, đừng làm cả thế giới này tan thành từng mảnh.