Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà Kosoji đã ở đây một tuần. Kosoji biết mình không còn là mơ nữa, mặc dù cô hoàn toàn không biết tại sao cô lại ở bên cạnh Tasoji, tại sao cô lại lạc vào thế giới này. Cô nghĩ là bố mẹ chắc giờ đang rất lo lắng cho cô. Nhưng cô biết làm sao đây, cô hoàn toàn không thể quay trở về được. Mỗi khi trời sáng, cô đều mong mình đang ở nhà với tiếng gọi quen thuộc của mẹ.
Em đã âm thầm theo dõi từng bước chân anh, mỗi khi có dịp về ngang nhà anh, em đều nhìn vào, mong tìm lại bóng hình xưa cũ nhưng tất cả chỉ như là cơn gió, thảng hoặc làm lay động rồi cuốn vào hư không.