Lần thứ mười đi xem mặt, sao Cẩm Linh chán ghét cái trò cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đến thế. Uể oải thức dậy sau tiếng dục giã của mẹ, Cẩm Linh bước ra khỏi chăn ấm mà mồm vẫn cứ lẩm bẩm. Chẳng dám từ chối sự sắp đặt của mẹ, đúng hơn là Cẩm Linh không còn đường rút lui khi cứ hết lần này lại đến lần khác nữa nói bận việc.
“Thùy Trang, anh buồn lắm!”. “Sao vậy huynh? Đệ có thể giúp gì cho huynh?”. Tôi hỏi, vẻ thông cảm. Giọng rất kịch. “Người như anh mà cũng biết buồn?”. “Anh cũng không biết nữa!”.