Họ gặp nhau trong một bệnh viện khi đang đi dạo. Cả hai đang ở độ tuổi 17. Trong một chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim non trẻ rộn lên một niềm xúc động sâu sắc.
Họ đọc trong mắt nhau một nỗi thương cảm bi ai. Kể từ hôm đó họ không còn cô đơn nữa
Mọi chuyện bắt đầu từ một trò đùa. Lũ bạn tinh nghịch nói với tôi rằng anh để ý tôi và chuyện tương tự cũng xảy ra với anh. Tôi rất ngạc nhiên. Một anh chàng học giỏi, hát hay lại rất có duyên và một con bé ngốc nghếch hay hờn dỗi có thể thành một cặp?
Tôi quyết định đi Hà Nội trong chuyến bay sớm nhất. Bên ngoài ô cửa sổ phi cơ là những dải mây dài trắng như bông tuyết. Tôi chưa biết mình sẽ phải nói gì khi gặp anh. Tôi chỉ biết mình cần phải đi. Có lẽ nơi ấy với không gian riêng, tôi và anh sẽ không ngần ngại khi nhìn sâu vào mắt nhau.
Người thanh niên ngồi một mình tại chiếc bàn dành cho hai người. Người hầu bàn trong bộ đồng phục đến bên anh và hỏi: “Ông gọi đồ ăn chứ?”. Anh ngồi chờ ở đó từ 7 giờ - nửa tiếng đã trôi qua.