Xin lỗi cậu nhiều lắm. chong chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!
Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!
Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!!
Phía cuối con đường có thể sẽ là sự bát ngát, thanh thản của đồng cỏ, có thể là cái bao la, lạnh lẽo của gió tuyết hay cái mênh mông chát mặn của vị biển.....Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết, tôi cứ đi, đi mãi như để nuôi sống cái bảo thủ trong tôi......như để tìm kiếm một cái gì đó cho riêng mình...
Tôi hầu như không bao giờ nghĩ về màu của trăng. Rõ ràng là nó rất sáng. Có lẽ trăng làm tôi ngạc nhiên. Vào năm bảy tuổi, lần đầu tiên, tôi đứng trên một cánh đồng rộng mênh mông, đôi chân trần chạm vào cỏ và nhìn thấy trăng. To, tròn, lóng lánh trên cao tít. Tôi muốn khóc.