Giáo dục vẫn luôn là mối bận tâm, là niềm day dứt mà thiết tha của con người, dẫu là nhà bác học hay đứa con của nông dân, khi trái đất vẫn tiếp tục sinh ra trẻ em.
Anh Di gần năm mươi tuổi nhưng mọi người ở cơ quan đều gọi anh là anh vì anh vẫn còn độc thân. Không gọi anh là anh cũng không được. Anh trợn mắt bảo bọn trẻ: “Làm việc ở cơ quan là đồng nghiệp, không phải họ hàng thân thích, không có chú bác cô dì nào ở đây hết. Phải gọi là anh, anh tuốt... nhớ không?”.
Một lần nữa chiếc điện thoại di động lại bị đập vỡ tan tành. Những mảnh vụn của nó bắn tung tóe như những nhát dao cứa vào tim Thảo. Màn đêm tối tăm đang bao phủ căn nhà của họ.