Có lẽ hơn ai hết tôi là người thấm thía nhất điều ấy, sau khi cuộc hôn nhân được coi là cân xứng “trai tài, gái sắc” kết thúc chóng vánh bằng một quyết định của tòa án.
Còn nhớ cái đêm chúng ta đứng trước biển, cùng ngắm trăng, cùng ngẩng lên mà thưởng thức mùi nồng nàn của gió biển. Lúc đó, trái tim cứ xúi giục: "Nói đi !Nói đi! Còn chờ gì nữa hả?
Tối nào, cậu bé cũng vào phòng ông, ngồi tựa cằm lên đầu gối ông và hỏi đủ các câu trên trời dưới bể như bất kỳ một đứa bé nào. Nhưng một hôm, câu bé vào phòng ông với vẻ mặt còn vương nét bực bội giận hờn.