Gần 9 giờ đêm Quỳnh Mai và tôi vẫn còn dạo ở khu Tacoma Mall để mua sắm quà cho con vào dịp cuối năm, nhất là sắp tới Tết Nhâm Ngọ rồi. Khi ra về, tôi nghe rõ tiếng bước chân Mai đi sào sạo trên bãi đậu xe rộng, yên tĩnh. Bởi vì tối hôm qua có tuyết rơi, để lại những mảnh tuyết biến thành sỏi nhỏ, làm tôi cảm thấy lạnh, với gió lùa từng cơn tạt vào mặt. Tiếng Mai xuýt xoa than lạnh. Tôi nói:
Nhưng con người màh... đau nhiều thì cũng có lúc cần phải bù đấp lấy nhưng thương đau chứ..! Đâu thể nào... cứ mãi gồng mình sống tiếp những ngày buồn đau đến hết đời....