Tối ấy, chàng đang trên đường lái xe về nhà. Tìm việc trong cái thị trấn này cũng khó như tìm kim đáy bể vậy, nhưng chàng không từ bỏ. Kể từ khi nhà máy đóng cửa, chàng thành người thất nghiệp. Mùa đông sắp đến gần, cái lạnh thấu da đang gõ cửa…
Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên người bạn của sinh viên vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Từng cơn gió hiu hắt xô những gợn sóng vỗ vào bờ… Sóng thì cứ mãi thì thầm như vậy. Hà Nội khẽ mưa và nhẹ nhàng buồn, lạnh thật! Đã bao lâu rồi nhỉ, ba năm kể từ ngày anh rời bỏ cõi đời này
Nó chìa tay ra, bàn tay cậu chạm đến… thật lạnh… nó đã muốn rút tay lại… nó hiểu cậu cần hơi ấm từ nó… một khoảnh khắc thoáng đến… nó ước chi có thể níu lại thời gian để nó còn mãi… gió xin đừng thổi… mưa xin đừng tạnh để cậu ở lại đây… nhưng rồi hình ảnh cậu nhạt dần trong mắt nó, thật đẹp và dịu êm… mưa vẫn tí tách từng giọt bên cửa sổ… Khúc dương cầm thôi không réo rắt nữa… một bản nhạc mới vừa ngân lên trong lòng nó… bản nhạc của Tình yêu diệu kỳ du dương ngân nga…