Cái phòng trọ mà bấy lâu luôn đầy ắp tiếng đùa vui , tiếng cười bây giừ dược thay vào bằng những tiếng thở dài , những tiếng bàn phím đang được gõ lên những nốt chữ , những giai điệu buồn , những tiếng thở dài của anh hài hòa cùng tiếng đập của con tim đã vẽ lên những nốt nhạc và tiến bàn phím giờ đây đươc thay bằng những tiếng cầm ca , những giai điệu buồn mà tôi và anh dường như không muốn nói cho nhau biết, nó chỉ được âm thầm cùng nhau vẽ lên 1 bức tranh mà ai nhìn cũng phải rơi lệ .
tôi không bao giờ dám một lần tắt điện để ngủ , dù là ban ngày cũng như ban đêm , cứ mỗi khi thử tắt điện là tôi đã thấy rùng mình bởi cái âm u , cái không khí tĩnh mịch đến run người khi màn đêm buông xuống làm tôi ớn lạnh