trời chiều thu ánh tà buông nhạt nắng,
lá rơi vàng khắp phố buổi hoàng hôn
bước thật chậm trên lối mòn xưa cũ,
mà nhớ về những kỉ niệm xa xưa.
em vẫn ngồi, bên ô cửa sổ ấy
mà ngắm nhìn những chiếc lá thu rơi.
lòng vấn vương ,tự hỏi: sao buồn thế?
có phải mình đang mộng tưởng đến ai!
ta cũng thấy, em ngồi đan chiếc áo.
cho mùa thu, khoe sắc với ánh mai.
em mỉm cười đôi môi má chúm chím
mặt ửng hồng ,thêm chút nét yêu thương!
có những lúc, nhìn em như khác lạ
ánh mắt em, như ngàn ánh sao đêm.
và tỏa sáng khi em nhìn ai đó.
một thoáng cười, một thoáng chút đăm chiêu!
em vẫn ngồi, nhìn ra ô cửa sổ
những chú chim ,ca hót và âm vang.
những câu ca, khúc nhạc vui em hát,
khiến cho lòng, ai đó như xuyến xao!
gió thổi nhẹ, luồn wa ô cửa kính,
trời tối rồi, gió lạnh lắm không em.
anh vẫn mơ, dược một ngày nào đó,
được bên em, sánh bước tay nắm tay.
cùng nhau hát, khúc tình ca ta viết,
cùng nhau cười ,và nối tiếp tương lai.
em có nghe ,được trái tim em nói,
sẽ bên nhau, và yêu đến trọn đời!