Nước cuốn hoa trôi mỗi lúc xa Mờ mịt chân mây nổi nhớ nhà Phấn son nào dể ngăn dư lệ Ngà ngọc mấy tham, huống lụa là Hoa lạc giữa dòng nước cuốn nhanh Như thân kỷ nữ chốn thị thành Lả lơi tình tứ, tìm chút sống Lơi lả cợt đùa, lệ chảy quanh Mưa đổ cho dòng nước mãi cao Trót đã mang thân phận má đào Một bước sa chân mang khổ hận Trăm lần cải hối luống sầ đau Mưa đã tạnh rồi, mây chửa tan Thân hoa vùi dập quá một lần Lấy bao nhiêu nước đem rữa sạch Mang biết mấy nhơ chốn bụi trần Biết dạt về đâu đóa hướng dương Có ai thông cảm nỗi đoạn trường Kẽ đến mua hương , vui suốt sáng Người đi bán phấn, dạ ai tường Tan tác hoa theo nước chảy cùng Thâu đêm lệ chảy, rượu hòa chung Khách chơi mấy gả mang thương xót Làng điếm dăm cô xót nỗi cùng Dù lạc về đâu hoa chẳng phai Dù phó cho thân số lạc loài Vẫn thương vẫn nhớ vườn năm cũ Như tạc như ghi chỉ mỗi ai Gió ơi khe khẽ ở nơi đâu Hát tiếp dùm hoa khúc nhạc sầu Mai nếu ngược dòng xuôi dĩ vãng Chỉ xin tiếp mộng buổi ban đầu