Biết lạnh đông sao không tìm chốn ngủ Thức làm chi cho ủ rũ tâm hồn Buồn làm chi cho nỗi khổ cao hơn Nhớ làm gì... cho gió dồn đập cửa. Ngày qua đi có còn gì mong nữa Hãy gửi vào một bước cuối người xa Hãy tim quen ở những chốn hiền hòa Gửi cô lẻ vào bước xa quá khứ. Đêm từng đêm anh vẫn thầm trăn trở Giấc ngủ chêng vênh như ngọn sóng thân tàu Nhớ về ai trong ký ức đậm sâu Đôi mắt ấy là bể sầu... tình đắm. Anh đã đi - bước đơn côi thầm lặng Mảnh trăng tình đành gửi gắm ngày xưa Để bây giờ trăng chỉ có trong thơ Bao khắc khoải... khi giờ em sang bến Mùa đông sang biết bao nhiêu là chuyện Tuyết đếm lòng của những kẻ tha phương Mây chắn che tầm mắt dõi cố hương Và gió quạt cho tan đường mơ mộng. Em ra đi để lại ngàn con sóng Dâng bão lòng - mãi động với đời trai Có phải không... khi tình đã nhạt phai Người bị phụ sẽ u hoài... trọn kiếp!?