Một chút gì đó như thương thươngDù đã hai ngả chẳng chung đườngĐể mắt vời vợi nhìn xa vắngĐể lòng dào dạt niềm vấn vươngMột chút gì đó như nhớ nhauKhông duyên không nợ có chi đâuMà sao tâm tưởng hoài nhung nhớLẩn khuất đâu đây một nỗi sầuMột chút gì đó như giận hờnTrách rằng hai đứa chẳng có hơnMột chút tình riêng như mây khóiXa lắc bồng bềnh lãng đãng trôiMột chút gì đó như bồi hồiCon tim muốn nói nhưng lại thôiVì thôi nên dặn lòng không nóiChẳng nói... người kia cũng biết rồiMột chút gì đó như viển vôngChỉ là một chút nhưng mênh môngVì chưng vết cắt mờ hồ ấyNghẹn nghẹn rưng rưng dấu lệ hồngMột chút gì đó như bài thơ Như sương bàng bạc đêm trăng mờNhư lời vô tận còn thiếu chữNhư ý không cùng thành vu vơMột chút gì đó như muốn quênNhưng quên sao được khi nghe tênTừ giọng thâm trầm êm ái đấyXôn xao sắp lắng lại dâng đầyMột chút gì đó như mộng mơNhư say như tỉnh như mong chờNhưng mà lại sợ... Xin đừng đếnMột chút thì hơn... đừng có thêmMột chút gì đó như muốn thêmTrời ơi - Thôi nhé...Cần phải quên!!!