Hoa đào bén nhuỵ anh thương
Anh mong bẻ lá che sương cho đào
Đó nghèo thì đây cũng nghèo
Hai ta như bọt với bèo dưỡng nhau.
Đôi ta cùng bạn chăn trâu
Cùng mặc áo vá nhuộm nâu một hàng
Bao giờ cho gạo bén sàng
Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh.
Ra về dặn bạn cho bền
Nào ai xoay hướng trở nền mặc ai.
Năm ngoái em trắng như vôi
Năm nay đen tựa như nồi là sao?
Người em đen vì than, vì nắng
Nhưng bụng em trắng vì uống nước giếng trong
Ai ơi muốn chọn má hồng
Chớ nề than bụi mà lòng đơn sai.
Em thương anh dù cha mẹ có quấn tóc kèo nhà
Đánh bằng roi sắt, xa mà không xa
Chừng nào roi sắt trổ hoa
Cây khô nở nhuỵ đôi ta mới lìa.
Rủ nhau xuống bể mò cua
Đem về nấu quả mơ chua trên rừng
Em ơi chua ngọt đã từng
Non xanh nước bạc ta đừng quên nhau.
Nghĩa nhân, nhân nghĩa tâm tình
Dù ai ngăn gián, tôi cứ mình tôi thương.
Dầu mà cha mẹ không thương
Chiều theo ngọn gió, tôi cũng nương theo mình.
Mình về tôi cũng đi theo
Xum vầy chồng vợ, hiểm nghèo có nhau
Chẳng thà đĩa muối chén rau
Thuỷ chung sống ở, sang giàu mặc ai.