Hãy suy nghĩ lại đi...
Những khi cần, những khi em buồn, những khi em khóc, anh luôn bên em dù có thể anh không hiện diện tại nơi đó nhưng ít ra tâm hồn anh, tình cảm của anh luôn hướng về em, lo lắng cho em...
Còn khi anh khóc, khi anh cần 1 người để chia sẻ, anh tìm em ở đâu ?... đã nhiều lần anh phải tự mình đứng dậy, tự mình tiếp tục bước đi...không phải vì anh cứng rắn hơn em mà chỉ vì anh luôn nghĩ cho em...
Anh không trách em...không bao giờ làm em tổn thương dù bất cứ gì...có nhiều điều anh đã làm cho em, làm vì em nhưng em không bao giờ biết được điều đó...
Nếu em cần 1 không gian riêng cho chính mình thì có lẽ anh đã là người phá vỡ nó...có lẽ anh phải bước ra...
Lời nói dối, lời nói không thật lòng...có chăng đó là vì em đang có không gian riêng của mình sao ?
Với em anh không cần có không gian riêng gì cả vì với anh...không gian của riêng anh lúc nào cũng có em...
Anh đâu yêu cầu em nói tất cả với anh...nhưng khi nói với anh anh cần sự thật...
Có lẽ anh không phải là người để em quan trọng...
Và có lẽ đã hết...