Giấc mơ của gió
Chẳng bao giờ em hiểu nổi mình
Bờ biển xanh rì rào sóng vỗ
Chẳng bao giờ đi qua con phố cổ
Mà em quên quay lại nhìn anh
Chẳng bao giờ giữa phố vắng tanh
Em thấy anh đôi mắt chờ đợi
Nhưng chẳng bao giờ, chẳng bao giờ anh tới
Em thả lòng mình ra biển khơi
Em thả lòng mình sao chưa vơi
Để sóng cuốn vào bờ say ngủ
Để em về lai con phố cũ
Nhẹ qua trời xanh hát lời ru
______________________________________
Có cậu bé đứng giữa con đuờng
Cây dù trắng che đi nuớc mắt
Che vòng tay cậu ôm ai thật chặt
Che ngày mùa thu trời không mưa
Cây dù đưa chẳng che nắng qua
Chẳng che mưa, chẳng che gì cả
Chẳng che nổi đôi mắt cậu buồn bã
Một ngày cuối thu xa thật xa
Chẳng có gió, chẳng có lời ca
Chẳng có ai đi cùng cậu nữa
Chẳng có một ngày xưa ngang qua ô cửa
Ánh mắt ai nhìn trời trong xanh
Và tất cả sao quá mong manh
Cơn mưa nào về đây thật lạnh
Uớc cơn mưa không bao giờ tạnh
Để cậu tìm ai giấc mông lành?
______________________________________
Một mùa giữa năm
Thầm gọi tôi những đồi xanh cỏ
Áng mây trời vắt ngang qua ngõ
Một mùa nhẹ như một giấc mơ
Và gọi tôi tà áo phất phơ
Giữa con đuờng ngỡ như ảo ảnh
Giữa một mùa gío về đỏng đảnh
Thổi tóc ai bay giữa mây trời
Thổi một ngày qua giữa cuộc đời
Cảm giác nào nhẹ nhàng bỡ ngỡ
Có một mùa hàng cây quên không thở
Ngọn lá vàng buông nhẹ như mơ
_______________________________
Một mình
Anh vẽ lên một cơn mưa
Những ngày trôi gió đưa lặng lẽ
Ngôi nhà cũ nắng lên thật khẽ
Để một mình anh đứng ngẩn ngơ
Và còn một mình anh mãi uớc mơ
Mãi chờ đợi một điều không tới
Một tình yêu mãi xa tầm với
Thật nhẹ buông tay cơn mưa rơi
Thật nhẹ qua ai giữa cuộc đời
Không còn gì để anh hi vọng
Mà sao anh còn hoài trông ngóng
Nỗi buồn lạnh buốt cơn gío đông