12-10 -2009
Em cười chê mùa thu
Sao dại khờ đến thế
Hững hờ rồi lại để
Hạnh phúc tuột tầm tay.
Để chiếc lá trên cây
Héo dần rơi xuống đất
Để nắng vàng hiu hắt
Giăng trên lối em về
Mùa thu thật đáng trê
Không giũ gìn hương sắc
Để gió lùa phảng phất
Mang hhoa sữa bay đi
Sát bên anh thầm thì
Em bảo:" Mùa thu ngốc"
Em nghe thấy lá khóc
Rên rỉ dưới bước chân
Thấy tia nắng lịm dần
Đọng từng dòng trên áo
Hoa sữa bay qua bảo
Mùa thu quá vô tâm.
Em đứng lặng trầm ngâm
Mắt nhìn anh không chớp
Anh bắt đầu hồi hộp
Lo em giận vu vơ.
Em vẫn đứng ngẩn ngơ
Nhìn anh buồn vô cớ
Anh băn khoăn hỏi nhỏ
"Bé lo lắng chi đây?".
Tay vẫn nắm trong tay
Mà lòng em thấy sợ
Một ngày kia tan vỡ
Tình tựa gió vi vu.
Còn anh giống mùa thu
Kỉ niệm thành hoa sữa
Hương thơm không còn nữa
Theo làn gió bay đi.
Em lạnh lẽo bờ mi
Tựa lá rơi trên đất
Nỗi buồn thương vây chặt
Em ngồi oán trách anh.
Anh vuốt mái tóc xanh
Cười :" Sao em đa cảm
Có trời xanh chứng dám
Tình anh chẳng đổi thay
Xin được nắm đôi tay
Dìu dắt en đi mãi
Chẳng giống thu khờ dại
Để hạnh phúc bay đi.