Nỡ lòng nào xóa bỏ hết sao anh?
Xóa sạch hết kỷ niệm một chuyện tình.
Đau như cắt khi tự tay em phải,
Xóa hết rồi hình bóng của ngày xưa!
Tàn nhẫn lắm, anh ơi! tàn nhẫn lắm...
Anh không đau, nhưng em xót xa nhiều,
Chén nước đầy anh tự lấy đổ đi,
Em hốt vội... nhưng chỉ còn... vài giọt cặn!
Em vẫn biết tình yêu em là si dại,
Là điên cuồng, là mất hết lý trí... anh ơi!
Em vẫn biết yêu anh là đau khổ,
Sao anh nỡ chôn vùi tất cả... hỡi anh!
Tình em đó là biển rộng sông dài
Trao cho anh em đâu hề nuối tiếc.
Tình anh như giọt nước trên sa mạc
Trao cho em... chưa đến... đã bốc hơi!
Đau lòng lắm, anh ơi! Đau lòng lắm,
Anh nỡ lòng bắt em phải thế sao anh?
Đứa con tinh thần em đứt ruột sanh ra,
Sao anh nỡ... nhẫn tâm... bắt em ra tay giết chết...
Hết thật rồi, hết tất cả rồi. Anh bắt em phải giết đứa con tinh thần của em, cũng như là anh bắt em phải giết chết con tim em. Anh không thể nào hiểu được tâm trạng của em, của người con gái đang yêu đặt trái tim nhầm chỗ...