http://vn.360plus.yahoo.com/muadaumua076/
Cứ ngỡ mình đau đớn lắm đến mức có thể đâm một nhát thật mạnh vào tim,
Cho máu tràn ngập phổi,
Nhầy nhụa khắp cơ thể.
Ngu ngốc.
Đó chỉ là trò rẻ tiền của những kẻ bán linh hồn cho quỷ.
Vội vàng đi qua nhau.
Vội vàng trốn chạy.
Trong cơn khát ái tình,
Người ta vội vàng tìm gặp,
Vội vàng dâng hiến và tan trong nhau.
Một lần.
Và mãi mãi. ......
Ánh mắt băng qua nhau tình cờ,
Nụ hôn rơi vãi,
Thoáng chốc trơ lại trong nhau những cằn cỗi, xót xa.
Chưa một lần bắt đầu mà kết thúc đã qua
Đảo lộn mọi thứ.
Cố vỗ về mình trong giấc ngủ với bình minh,
Chỉ để thấy mình ấm áp ,
Không đơn độc.
Quần áo rộng thênh, tóc rụng nhiều,
Sợi bạc,
Thời gian không đợi ta mà ta còn đứng chờ người.
Bước qua nồng nàn,
Bước qua một người,
Và nhớ.......
Hư hỏng tìm về,
Cánh tay buông số phận.
Run rẩy mình,
Run rẩy trước niềm đau.
Cười với ta trong gương thấy lạnh gai xương,
Già nua ùa về nhanh như bão,
Không bước nổi qua.
Ta lỗi thời với nhịp sống cuồng quay hối hả,
Cũng phải thôi vì ta đâu bước chân đi.
Thay đổi nào cho ta một lần được sống trong thân xác một người khác,
Độc ác,
Tàn nhẫn,
Để ta băng qua thời gian nhanh hơn
Trôi qua một đời nhanh hơn.
Đôi khi thấy ta bội bạc với hết thảy,
Cả chính ta
Và tình yêu.
Lý do vì sao ta không thể quay lại,
Nhìn vào quá khứ
Lạnh lùng,
Không nuối tiếc.
Còn gì ngoài hư hao của của những rạn nứt,
Tanh hôi bởi rêu rác phủ nhòa.
Đặt bàn tay lên trái tim mò mẫm yêu thương
Tan vụn,
Đông đặc những khối u,
Thấy ta trong sạch như tinh sương.
Mảnh đất một ngày nơi ta sẽ nằm xuống,
Đất lạnh.
Thứ côn trùng chui rúc thân thể.
Uh, sẽ có một ngày ai cũng thế.
Người ta ngại nói về cái chết,
Rồi cũng nghiễm nhiên sợ cái chết,
Lạ lùng.
Tay không đan vào nhau để níu giữ linh hồn, thì cầm nắm để làm gì?
Ta ru mình bằng chút dư hương mùi thân thể kẻ ra đi.
Ngủ một giấc trần truồng trong giấc mơ hạnh phúc,
Nhìn tấm lưng trần lấm tấm tàn nhang,
Ta nôn mửa trong cái trinh nguyên.
Đau.
Một vệt máu hồng
Xơ xác
Kiếp người.
Ngày mai ta vẫn là ta.
Giữa muôn vạn người.
Ta chạy trốn.
Phía sa mạc.
Rộng thênh.
Và
Kiệt sức.
Giới hạn nào cho chúng ta...........