:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Nghệ Thuật Sống

214 viên sỏi trắng cho một nỗi đau

        Tác giả: Thùy Dương.

Đêm nay tay tôi yếu ớt, run rẩy bốc từng viên sỏi trong chiếc lọ chứa những nỗi đau của tôi để đếm. 1...2...rồi 3...lần lượt những viên sỏi được lấy ra khỏi chiếc lọ thủy tinh mong manh, viên cuối cùng mang tên thứ 214. Đồng nghĩa là tôi đã sống trong đau đớn, dằn vặt của nỗi đau thể xác hành hạ 214 lần. Người ơi! rồi sẽ còn bao nhiêu viên được nhân lên trong chiếc lọ kia nữa. Con số sẽ là bao nhiêu? Tôi đâu biết, người đâu biết...phải không?

   Mai em đi không biết trời có nắng.

    Có mây che trên kín nẻo đường về?


    Đêm nay tôi ngồi sắp xếp lại những kỷ vật của mọi người từng mến tặng. Ngày mai tôi đi rồi...chẳng biết mang theo những gì và để lại thứ gì? Kỷ vật nào cũng trân quý, cũng thân thương vô cùng. Thôi thì cứ giữ tất cả vẹn nguyên như cũ. Bởi một lẽ tôi biết, sự ra đi này là một cuộc ra đi vĩnh viễn. Hành trang gói ghém mang theo nhẹ hẫng trên tay, nhưng đầy ắp kỷ niệm trong tâm hồn. Một mai miên viễn trong tiềm thức, ở nơi cõi thiên thu tôi sẽ lục lại những hình ảnh của bạn, của tôi, của anh...của tất cả mọi người để ôm ấp yêu thương. Xin lỗi tất cả những kỷ vật, xin lỗi cả những điều thiêng liêng trong kỷ niệm. Tôi chẳng thể mang theo được gì cho cuộc hành trình mới này.


    Những thứ mà từng có bàn tay tôi chạm vào đấy. Có một thứ theo tôi trên chặn đường đau đớn của thể xác ngay khi lần đầu tôi biết cái tin nghiệt ngã, mình bị mắc căn bệnh ung thư. Đó là lọ sỏi trắng tôi đang cầm trên tay đây. Là thứ duy nhất mà tôi mang theo cho cuộc hành trình mới hôm nay. Vì sao? Vì nó là người bạn đồng hành và đếm cùng tôi bao nhiêu nhọc nhằn, bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu nước mắt. Cứ mỗi lần tôi vật vã trong đau đớn, tôi lại cầm một viên sỏi trắng và thả vào chiếc lọ thủy tinh.


    Đêm nay tay tôi yếu ớt, run rẩy bốc từng viên sỏi trong chiếc lọ chứa những nỗi đau của tôi để đếm. 1...2...rồi 3...lần lượt những viên sỏi được lấy ra khỏi chiếc lọ thủy tinh mong manh, viên cuối cùng mang tên thứ 214. Đồng nghĩa là tôi đã sống trong đau đớn, dằn vặt của nỗi đau thể xác hành hạ 214 lần.  Người ơi! rồi sẽ còn bao nhiêu viên được nhân lên trong chiếc lọ kia nữa. Con số sẽ là bao nhiêu? Tôi đâu biết, người đâu biết...phải không?


    Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ, ngày mai sẽ ra sao? ai biết trước trò chơi mang số phận sẽ đùa giỡn với tôi như thế nào?.Ai biết trước ngày mai, phải không bạn? Phải không anh?. Nước mắt lại rơi rớt xuống ướt đầm bàn tay. Niềm tin trượt xuống dòng thác trắng và rồi không thể nào bay lên được nữa, hi vọng chìm lại trong vô vọng. Nhắm mắt tôi đã biết con đường phía trước tôi đi là một cánh đồng đầy cỏ gai, là những lối đi đầy ghập ghềnh sỏi đá cuộc đời. Mặc dù bên cạnh tôi luôn luôn có bạn, có mọi người sẵng sàng đồng hành và bước cùng tôi trên đoạn đường sắp đến. Ấy vậy mà hôm nay, tôi cảm thấy mình như một chiếc đèn câu cô đơn lạc lọc trên biển. Chẳng có sự an ủi nào, vỗ về nào làm hạ nhiệt nỗi đau trong tâm hồn đang tệ dại. Tôi đánh rơi hồn nhiên, nghị lực và niềm tin ở đâu mất rồi. Các bạn đã nhặt lên cho tôi, nâng niu và lau chùi nó cẩn thận. Tôi biết...Và tôi xin cám ơn điều đó, cuộc sống ưu ái cho tôi còn có bạn bè và mọi người yêu thương, chiều chuộng tôi như một đứa trẻ.


   Tôi cám ơn có những tình bạn rất chịu đựng một cách bền bỉ và kiên cường với tôi như thế. Người ơi! Đôi mắt tôi hôm nay không còn trong, không còn sáng để bạn nhìn vào và soi vào đáy mắt hồn nhiên nữa. Đôi mắt tôi đang chênh vênh đứng giữa hai bờ nghiệt ngã. Một nơi tôi sinh ra, lớn lên và trưởng thành, nơi tôi ấp ủ nhiều dự định đang còn làm dang dở. Và một nơi mà mọi người đang kỳ vọng sẽ có điều kỳ diệu cho tôi ở đó. Tôi đang chơi vơi, một đôi mắt níu kéo tôi ở lại nơi tôi đang nặng lòng, một đôi mắt hướng về một khoảng hi vọng vì mọi người, vì sự sống. Đôi mắt tôi đang lọt thõm xuống hố sâu không cùng. Ai hiểu được những dằn vặt tôi đang mang trong mình? Bạn có hiểu không? Anh có hiểu được tôi không?


   Lại một viên sỏi được thả vào trong chiếc lọ thủy tinh mong manh dễ vỡ ấy. Viên sỏi hôm nay rôi khắc vào đấy ngày...tháng...năm, bởi vì nó đặc biệt hơn những viên bạn bè của nó. Một lẽ không phải tôi đau đớn về thể xác, mà tôi đang đau đớn về tinh thần và tâm hồn. Nhẹ thẫm một giọt nước mắt tràn ra trên khóe. Nước mắt lại rơi nữa rồi...tôi ơi! Tôi gọi tên đó là nước mắt sống. Vậy còn khi hình hài tôi nằm xuống dưới mảnh đất nâu, tan ra thành cát bụi, thì cát có nước mắt không anh?.


   Có một nhà văn hào Nga Eptusenco từng viết:

“Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời
Mỗi số phận chứa một phần lịch sử.


  Tôi thắp lên vì tinh tú thứ hai mươi chín, đâu ngỡ rằng đó là con số cuối cùng khép lại 29 năm tôi có mặt trên cõi đời này. Tôi cũng từng nói với bạn rằng. Có lẽ với cuộc đời tôi không là ai, và chưa là gì cả. Nhưng với bạn, với mọi người, tôi là con chim bồ câu, là chỗ dựa tinh thần cho mọi người, là áng mây nhẹ nhàng mỏng tanh bay trên bầu trời xanh ngát...Được mọi người yêu quý và luôn dìu tôi bước qua những ngã rẽ cuộc đời, chỉ như thế thôi tôi đã thấy "mình đã làm nên lịch sử" cho riêng mình rồi.


    Ôi, đời người như hoa đốm trên không, như chiêm bao mộng mi, như trò huyễn thuật, như bóng lồng sương, như ánh chớp ban chiều. Mọi thứ mong manh và nhẹ tênh quá. Ngẫm lại dòng sông cũng như dòng đời. Đời có lúc ào ạt chảy về phía trước, có lúc lại êm ả hơn, trầm lặng hơn. Và sông cũng thế, cuộc đời cuốn con người đi thật xa...thật xa điểm xuất phát. Để rồi khi tắt nghẽn, ta dừng lại. Dòng sông đời ấy, dù rằng cưu mang tất cả những hương thơm hay mùi hôi nồng nặc, sen thơm hay rác rưỡi, lục bình hay gỗ mục...vẫn chỉ là một sự chảy trôi của một giấc chiêm bao.


    Ngưỡng cửa này rồi ai cũng bước đến. Cây cầu Nại Hà ai rồi cũng sẽ đi qua. Có điều nó đến sớm hay muộn mà thôi. Có ai chấp nhận và chuẩn bị một sự ra đi chu đáo và nhẹ nhàng, êm đềm như tôi không? Có không bạn, có không anh? Có...Là tôi đấy. Tôi sẽ đi trước và đứng đợi bạn, đợi anh và xin hẹn gặp  mọi người ấy. Rồi ta sẽ lại gặp nhau, trùng phùng nắm tay nhau hạnh ngộ nơi ấy. Lần nữa tôi xin tạm biệt tất cả, tạm biệt cuộc sống. Tha thứ cho tôi vì sự ra đi vĩnh viễn hôm nay.


   Thùy Dương.

Đã được xem 2903 lần
Sưu tầm bởi: kemcom
Cập nhật ngày 08/12/2011


CẢM NHẬN
- Ngọc Ác Ma:
- Dài kig khủng
Được viết bởi ngocacma (12/07/2012 - 5:49:20 PM)
Bài mới hơn ...
 
Bài cũ hơn ...
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Những câu nói hay dành tặng người ấy
4 loi ban gap phai trong tinh yeu
MẬT MÃ DA VINCI
Những câu chúc tết hay cho bạn
13 Lời Khuyên Cho Cuộc Sống
Nghệ Thuật Tỏ Tình
30 giây đủ để làm gì?
Giá trị của cuộc sống
THÍCH MỘT NGƯỜI
Đức phật và kẻ ngoại tình
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha