Đêm quê.
Cái không khí yên bình và thanh mát quá. Đã lâu lắm rồi em mới được ôm trọn bởi bầu không khí trong lành ấy. Một màu đen đặc sánh, sền sệt được tô điểm bởi một bầu trời đầy sao lung linh tạo những nét kiêu sa càng trở nên lộng lẫy hơn của các vì tinh tú.
Gió.
Cơn gió mát lạnh của màn đêm tháng Năm chưa nằm đã sáng ấy bất giác khiến em ôm trọn mình trong cái lành lạnh, cô đơn, trong hơi thở thẽ thọt như sợ màn đêm thức giấc kéo cái nắng nóng về trả lại bầu trời. Vậy là em cố nén những tiếng thở dài sao cho thật khẽ, khẽ khàng như bước chân của chị gió đến bên em lúc này, gợn gợn nhưng cũng lạnh lùng và kiêu sa.
Mặt hồ yên ả trầm tư. Tiếng ếch nhái kêu ồm ộp.
3 giờ đêm.
Không gian yên tĩnh lạ thanh âm của tiếng nói, tiếng cười không còn nữa, nhưng làng quê vẫn sinh động bởi tiếng gà báo thức trời về sáng rất gần. Em tự hỏi mình đang làm gì trong đêm. Em đang làm gì... Em làm gì khi ánh đèn không còn nữa chỉ có ánh mắt em ngước thẳng lên những vì sao kia.
Là em đang nhớ đâu đó trên thế giới này. Là em với những khát khao yêu thương nhưng xa vời và ngóng đợi. Là em mệt mỏi với những gì đã diễn ra trong suốt thời gian qua. Là em với những phút tưởng chừng như mình gục ngã trên con đường em chọn.
Vẫn là em thôi.
Là em yêu màn đêm. Em yêu những đêm hè vùng quê nghèo nơi em sinh ra và lớn lên ở đó. Em yêu sự thanh thản của tâm hồn mình với trăng, với sao, với tiếng ếch nhái, tiếng gà gáy giữa khuya. Em yêu những giọt nước mắt mình lặng chảy, không ai biết, không ai hay. Chỉ mình em thôi, với trời, với đất, với cả làn gió nhẹ lòng. Gió xoa dịu bước chân em mệt mỏi. Gió ôm ấp vỗ về những xa xót nơi trái tim. Gió cũng dang tay lau khô em những giọt nước mắt nóng hổi. Gió cho em thêm mạnh mẽ để sớm mai bước về phía mặt trời… Và… Tất cả đêm đưa em về với một ngày mới tươi xinh.