Cô bé nghiêng ngưởi hứng giọt mưa ngoài cửa sổ…Bất chợt thương chú ve sầu ướt sũng, lá me rơi trên dòng nước nhỏ ngoài sân. Sau cơn mưa, giọt nắng vội vàng tìm xuống tán lá me. Chú ve sầu hớn hở tìm giọt nắng đầu tiên đó. Ưỡn nhẹ ngưởi, nó cất tiếng ca mùa hạ…
Cô bé ngồi yên bên cửa sổ…Bỗng mỉm cuời khe khẽ, giở lưu bút viết bài thơ dang dở…Lớp học buổi sáng tiếng trống trường chưa điểm. Cô bé ngồi yên nơi góc của riêng mình, bàn ghế sắp nói lời từ giá. Bao lâu nhỉ? Những mùa thi ai vụng về giấu cành phượng trong ngăn bàn khi tan lớp…
Con đường vắng lá vẫn thường rơi rụng, ai nghiêng nghiêng viết tên mình trên lá rồi giấu vào muôn ngàn những lá rơi…Đã bao lần ao ước điều thần tiên ấy, để vô tình gió sẽ cuốn lá đi…
Gió sẽ mang theo cả những khát khao thơ ngây của thời thơ dại…Mắt rưng rưng nhìn cành phượng bay…
Cô bé ngồi yên lặng dưới gốc bàng xanh lá. Mai xa rồi sân trường dông những bước chân vội vã…
Chia tay bạn trước cổng trường, cành phượng ép nguyên làm kỉ niệm. Ánh mắt bạn buồn tôi vẫn giữ mang theo…