Nghe lời “cố vấn” của tên bạn chí cốt nhiều kinh nghiệm “tình trường”, tớ tự tin hơn hẳn, và hẹn cô ấy một buổi đi chơi.
Đầu tiên, tớ… cầm lấy tay cô ấy để tăng “cảm xúc yêu thương” (Bạn tớ bảo thế mà). Cô ấy có vẻ giận dữ, rụt tay ra và đòi đi về. Tớ bắt đầu… hoảng, năn nỉ mãi cô ấy mới đồng ý ngồi lại. Sau một lúc vòng đi vòng lại, tớ chuẩn bị nói “ba từ yêu thương”, chân tay run lập cập, mồ hôi đổ đầm đìa. (Lại) nghe lời bạn, tớ nhân lúc cô ấy không để ý, tiến đến… thơm cô ấy một cái. Bị bất ngờ, lại đang giận, cô ấy ngay lập tức đẩy tớ ra và… tát một cái đau khủng khiếp, và không bao giờ cho tớ cơ hội gặp lại nàng lần sau.
Đau khổ hơn, tớ phát hiện ra rằng, mình bị tên bạn láu cá… lừa. Nó chỉ trêu thế thôi không ngờ tớ dám “cả gan” “thơm” một cô bạn mới quen, lại chưa được cho phép, nên chịu “hậu quả” là đáng đời rồi, hu hu
(2)Vườn hướng dương và "sự cố" xí hổ!
Nhân một ngày đẹp trời, tớ đưa nàng ra bãi đá song Hồng chơi (ở trên đường Âu Cơ í). Trên đường ra đó, bọn tớ bắt gặp biết bao nhiêu là hoa hướng dương. Ui, lại đúng loài hoa nàng thích mê li nữa chứ, nên thấy nàng vừa ngồi sau vừa ao ước, tớ thấy rất… thương, và ngay lập tức “nổi máu anh hùng”.
Tớ đỗ xe và bảo nàng đợi, sau đó chạy vù xuống vườn, định… bẻ trộm cho nàng vài bông. Ai dè chưa được bông nào thì nghe thấy tiếng bác chủ vườn quát và chạy phăng phăng ra bắt. Sợ quá, tớ cắm đầu cắm cổ chạy, bác ấy thì vừa đuổi vừa hét ầm ĩ. May sao, tớ chui được vào một bụi cây rất to, và thở phào nhẹ nhõm khi tiếng bác ấy nhỏ dần rồi im hẳn.
“Chui” ra tìm nàng, thì thấy mặt mũi nàng bí xị, lại đùng đùng tức giận. Hỏi ra mới biết trong lúc tớ… trốn, nàng đã bị bác ấy “xạc” cho một trận “lên bờ xuống ruộng”. Xin lỗi, đền tiền mãi bác mới chịu tha cho.
Ui, xấu hổ kinh khủng!