Bình yên hơn cái chết là tình yêu của gia đình
Khi kể lại, cảm giác của Linh - bạn trong cuộc điện thoại ở trên - vẫn làm trái tim người nghe giống như bị bóp nghẹt: “Em đứng trên tầng 4 nhà mình chuẩn bị nhảy rồi chị ạ. Bỗng lúc đó em nhìn xuống và thấy hai mẹ con dì bán hủ tiếu gõ đi ngoài đường. Hai mẹ con cùng đẩy chiếc xe giữa trời khuya vắng lặng. Em bỗng nhớ tới câu “Hùm dữ không nỡ ăn thịt con”. Em bỗng nhớ tới những lần mẹ đã chăm sóc em khi em bị bệnh, một lần em bị ngã xe đạp mẹ đã khóc vì sợ em đau. Bỗng dưng em tin là mẹ sẽ tha thứ lỗi lầm to lớn mà em đã phạm phải”. Lỗi lầm to lớn của Linh là việc từ đầu năm đến giờ vì ham vui với bạn bè, Linh đã lén mang giấy tờ nhà đi cầm để vay 50 triệu. Không trả nổi tiền, bị dọa lấy mất nhà, Linh hoảng sợ tột độ. Sáng hôm đó, trước khi mẹ đi làm Linh đã định thú thật nhưng lại bị la về chuyện không làm công việc nhà. Bế tắc, Linh định tìm đến cái chết.
Cũng tương tự như thế, tình yêu gia đình đã chiến thắng trong cuộc đọ sức với thần chết, đem Nguyệt (lớp 11, Q.10) trở về. Bị bạn trai phụ bạc, Nguyệt thấy đất trời như sụp đổ, muốn chết đi để gã sở khanh kia phải ân hận suốt đời. Con dao lam đang nhấn xuống cổ tay trái thì Nguyệt bỗng nghe tiếng ho của mẹ. Tim Nguyệt như nhói lên. Ba bỏ đi từ lúc mẹ mới mang thai Nguyệt, cũng bị phụ bạc nhưng mẹ Nguyệt vẫn ở vậy để nuôi con. Nguyệt bỗng chùng tay khi nghĩ cảnh rồi đây ốm đau mẹ có một mình, lỡ có chuyện gì cũng không ai hay...
“Bạn bè thông minh hơn thần chết...”
Đó là kết luận của Duy, học sinh trường Thanh Bình sau khi đã được bạn của mình... giải cứu. Ba mẹ cho tiền không đủ xài, Duy ăn trộm tiền, rồi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, Duy thấy mình sao mà bất hạnh, muốn chết cho... ba mẹ phải hối hận. Dù đã quyết định nhưng tâm trạng vẫn thấy bất an, Duy rủ nhỏ bạn tên Thanh đi loanh quanh. Gặp một cậu bé đánh giày bị tật ở chân, nhỏ bạn của Duy trầm tư nói: “Đúng là đời mình nhìn lên hổng bằng ai nhìn xuống hổng ai bằng. Nghĩ lại, tui vẫn còn thấy tụi mình còn may mắn hơn nhiều người”. Duy bỗng nhớ tới hoàn cảnh gia đình khó khăn của nhỏ bạn, rồi nhận ra mình vẫn còn may mắn. Thế là thay vì đạp xe ra cầu Tham Lương để kết kiễu cuộc đời, Duy dông xe về thẳng nhà để xin lỗi ba mẹ. Sau này, hỏi Thanh tại sao lại nói những câu kịp lúc như vậy, nhỏ chỉ cười cười: “Bữa đó tui linh cảm thấy ông có chuyện buồn nên nói vu vơ cho ông vui thôi chứ không có ý gì khác đâu”. Cho tới bây giờ Thanh còn chưa biết được rằng những lời nói vu vơ của nhỏ ấy đã cứu được một mạng người.
Không vô tình cứu bạn như Thanh, Thảo, bạn của Yến, học sinh lớp 9 ở Hà Nội lại dùng chiêu “độc” để giải cứu bạn mình. Sau khi nhận được tin nhắn từ Yến: “Tao đi chết nha!”, Thảo đã tức tốc “hiện hình” liền. Sau một lúc can ngăn bạn mình không được, Thảo nắm tay Yến: “Nếu chết tao với mày cùng chết”. Lúc này Yến mới ra sức can ngăn Thảo: “Mày không thể chết, mày đáng sống hơn tao nhiều” và đưa ra rất nhiều lí do: “Nếu mày chết ba mẹ mày sẽ đau khổ lắm, mày học giỏi còn tương lai phía trước...” Lúc này Thảo mới hỏi: “Vậy sao mày chết được? Mày cũng có ba mẹ, mày cũng còn tương lai phía trước mà. Mày biết cản người khác sao không giỏi nhìn lại mình thử xem! Chết vì bị thầy cô mắng thì đáng à? Sao mày không chịu sống rồi cố gắng học cho thầy cô ân hận vì đã mắng nhầm người? Mày chết rồi tao sống với ai?” Nói xong, 2 đứa ôm nhau khóc nức nở.
“Cuộc chiến sinh tử” của Hân, sinh viên trường ĐH T. (Hà Nội) thì lại khác. Nhận ra mình... đồng tính, còn bị bạn chơi chung quấy rối, đòi méc bố mẹ, Hân định sẽ tự “giải quyết” cho xong chuyện. Trước khi làm chuyện dại dột, tự dưng Hân muốn chia sẻ với một ai đó. Lấy điện thoại, Hân bấm tin nhắn cho số máy trùng với ngày sinh nhật của mình: “Tớ buồn quá, vĩnh biệt cuộc sống!” Bên kia gọi điện lại nhưng Hân không bắt máy và Hân nhận được 3 tin nhắn liên tiếp, tin đầu tiên hỏi Hân đang nói đùa hay thật. Hân không trả lời thì nhận được 2 tin tiếp theo: “Mình không biết vì sao bạn muốn chết nhưng bạn hãy nghĩ đến những bệnh nhân bị ung thư đang giành giật từng giây phút sống. Đây là blog của 2 cô bạn trường Chu Văn An vừa mới tự tử để thấy bạn bè tiếc thương như thế nào! Dù thế nào đi nữa, còn sống là còn hi vọng, bạn ơi!” Tin nhắn dễ thương và sự quan tâm từ một người xa lạ đã làm Hân chợt tỉnh ngộ. Thấm thoát giờ đã hơn 2 tuần kể từ tin nhắn định mệnh hôm nào. Hân với người lạ mặt tốt bụng, đang là giáo viên của một trường cấp 2 ở Nam Định giờ đã thành “bạn vong niên”.
Tôi may mắn được các nhân vật chính kể cho nghe câu chuyện của mình trong những lần ngồi tâm sự như những người bạn (chứ không phải với tư cách là kể chuyện cho một phóng viên đi thu thập tư liệu để viết bài). Ban đầu, tôi cũng không có ý định đưa chúng lên mặt báo vì đây là chuyện riêng tư. Thế nhưng, tôi đã được chính các nhân vật trong bài “đốc thúc” là bằng cách này hay cách khác phải đưa những câu chuyện của mình lên báo, xem như là những kinh nghiệm sống mà các bạn ấy muốn chia sẻ cùng bạn bè cùng trang lứa. Tôi kể những câu chuyện này cho các bạn mà trong đầu vẫn nhớ lời dặn dò của Hân: “Chị hãy nhắn thêm với các bạn ấy là chết không phải là con đường duy nhất để giải quyết bế tắc của mình!”
Không biết sau khi đọc xong những câu chuyện có thật mà như trong phim này, bạn có rút ra kết luận riêng cho mình. Còn MTĐB, bỗng thích ví von những giây phút sinh tử của các nhân vật chính như lúc họ đang đứng trước một ngã tư đường. Trong số rất nhiều con đường, có một con đường tối tăm hun hút được gọi là đường chết. Và nếu chịu khó đứng lại suy nghĩ, dù chỉ một giây, thì sẽ không ai chọn đi trên con đường tối tăm ấy vì xét cho cùng, đó là con đường khó đi và cô độc nhất. Những con đường khác, dù chông gai đến cỡ nào, cũng có tình yêu thương của gia đình, bạn bè và mọi người xung quanh như những câu chuyện của bạn bè mình trên đây.