Những người thanh niên trong câu chuyện này vừa vui, vừa mừng khi sỏi trở thành châu báu, vừa buồn tiếc vì đã nhặt quá ít sỏi trên đường mình đi.
Người thầy kể:
Năm Alan lên lớp 8, cậu là một học sinh quậy phá và hay ăn cắp.
Hằng ngày ở lớp, tôi luôn bắt học sinh thuộc những câu danh ngôn của các bậc vĩ nhân. Trong lúc điểm danh, tôi mở đầu bằng nữa câu danh ngôn, để được đánh dấu có mặt, các em phải đọc nốt phần còn lại.
- Alice Adam –Kkhông bao giờ có sự thất bại trừ khi…
- … chúng ta không còn cố gắng nữa – em có mặt thưa thầy Schlatter.
Đến cuối năm, học trò tôi đã thuộc được 150 câu danh ngôn nổi tiếng:
“Nếu bạn nghĩ rằng mình thành công nó sẽ thành hiện thực, nếu bạn nghĩ rằng mình thất bại nó cũng sẽ thành hiện thực”.
“Người thất bại có hai loại: người suy nghĩ mà không bao giờ làm và người làm mà không biết suy nghĩ”.
“Người yếm thế là người biết cái giá của mọi thứ mà không biết giá trị của bất cứ gì”…
Không học sinh nào phàn nàn về việc học danh ngôn nhiều bằng Alan. Sau đó cậu bị đuổi học. Tôi mất liên lạc với Alan cho đến năm năm sau. Alan kể lại rằng khi bị đưa đến trường dành cho trẻ em phạm pháp, cậu căm ghét bản thân mình đến mức muốn tự sát bằng lưỡi dao lam cắt vào động mạch vành. Alan nói:
- Thầy biết không, thầy Schlatter, khi em nằm đó, sự sống đang dần trôi khỏi em, em bất chợt nhớ lại câu danh ngôn mà thầy đã bắt em chép phạt đến 20 lần: Không bao giờ có sự thất bại trừ khi chúng ta không còn cố gắng nữa. Chừng nào em còn sống, em chưa thất bại và em không muốn chết như một kẻ thất bại. Từ đó em bắt đầu một cuộc đời mới.
Lúc Alan nghe câu danh ngôn ở lớp, nó là một viên sỏi. Nhưng giây phúc nghiêm trọng nhất, nó đã là một viên kim cương.
Hãy nhặt những viên sỏi nhỏ mà ta có thể nhặt trên những bước đường đi qua.