Gia đình kia có người con duy nhất nhưng lại cứng đầu và ương ngạnh. Cha cậu bé làm nghề đánh cá, sống nhiều giờ ngoài biển khơi hơn là ở nhà với gia đình. Vắng bóng cha, cậu bé thường hay vô lễ với mẹ. Người mẹ hết lời khuyên răn sửa dạy con, nhưng tính nào tật ấy, những lời khuyên dạy xem ra vô ích. Một hôm, người mẹ đợi tới khuya người con mới trở về nhà, bà muốn dạy con một bài học nên không mở cửa cho con vào. Bà nói :
Con sẽ không được trở về nhà nếu con không tìm được hai hạt ngọc trong sáng nhất đem về cho mẹ. Hai hạt ngọc đó không đáng giá một xu nào, nhưng đối với mẹ sẽ là những hạt ngọc quí giá nhất.
Cậu bé nhún vai, dửng dưng ra đi trong đêm tối, nhưng rồi cũng đành phải cố tìm hai hạt ngọc đem về cho mẹ, để được về nhà. Đi được một quãng, đến góc đường, cậu bé nhìn thấy hai điểm sáng, mừng thầm trong lòng tưởng đó là hai hạt ngọc. Nhưng khi đến gần thì hai điểm sáng lại biến mất. Thì ra, đó là hai điểm sáng của đôi mắt mèo đen trong đêm tối.
Đây này, hai điểm sáng nửa. Nhưng đó chỉ là hai bóng đèn cao, cậu không thể nào leo lên tới được.
Ô kìa! Lại hai điểm sáng nửa, nhưng quá thấp bởi vì chỉ phản chiếu của ánh trăng xuống hồ nước. Đi thêm một đoạn đường nữa, dõi mắt theo mấy đóm sáng tên bãi cỏ, nhưng đến gần thì chỉ là mấy con đom đóm chập chờn đó đây.
Trời càng về khuya càng thêm lạnh, bụng đói như cào, vừa chán nản, vừa buồn tủi cậu bé quyết định tìm đường về nhà, khi thấy hai ngọn đèn sáng trước nhà, cậu lại định đi luôn. Nhưng sau cùng, nỗi ân hận trào dâng, nước mắt chảy dài trên gò má, cậu đến gõ cửa nhà. Bà mẹ ra mở cửa, vừa nhìn thấy con là bà thốt lên:
Ô kìa! Mẹ thật không lầm. Đây chính là hai hạt ngọc quí báo nhất.
Cậu bé ngạc nhiên hỏi mẹ:
Hai hạt ngọc đâu? Thưa mẹ?
ở trên gò má con đó. Đây chính là những giọt nước mắt đầu tiên của con. Đây chính là những hạt ngọc quí báo của lòng ăn năn hối hận.