CON….giữ lấy………..
Đôi tay gầy guộc của người đàn bà run run.Thằng bé đỡ lấy tấm ảnh,bỏ vào túi áo.người đàn bà nhìn nó, ánh mắt tuyệt vọng , đau xót….đôi mắt từ từ khép lại , ép ra 2 hàng nước mắt. Định nói tiếp nhưng cơn co giật mạnh ,người đàn bà mặt xám ngắt và …nằm bất động……
----Mẹ….mẹ ơi…mẹ tỉnh lại đi….mẹ ơi….
Thằng bé nhào tới lay mẹ.Tiếng kêu xé lòng vang lên trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo….Nhưng mẹ nó k bao giờ còn tỉnh lại được nữa….
Từ nay ,nó chỉ còn 1 mình…….
Nó sống vất vưởng đầu đường xó chợ,gầm cầu.Nó làm đủ thứ để đút vào miệng, ăn xin ,bới rác,làm việc vặt cho người ta…..Mọi người nhìn nó như thứ bỏ đi.Còn nó,nó thèm 1 bàn tay,1 bờ vai,1 mái nhà,thèm 1 bữa ăn ngon,thèm đc cắp sách đến trường như cô bé mặc áo trắng đằng kia…tất cả là sự thèm khát ,nhưng nó quý nhất vẫn là tấm ảnh trong túi áo….Nó cẩn thận bọc 2 lớp túi bóng, đặt trong túi áo ngực.Trong ảnh ,người đàn ông đang cười ,mày hơi xếch,một nốt ruồi đen to nổi bật ngay giữa trán….
Chiều nay ,cơn mưa nặng hạt,nó lê gót giữa màn mưa trắng xóa ,tay vẫn ép cái nón rách vào túi áo ngực,hy vọng cơn mưa k làm vạt báu của nó bị ướt….
Nó run lên vì rét,k chịu nổi nữa,nó tạt vội vào ngôi nhà sang trọng bên đường….
Nó ngồi co ro, ôm gối.Xung quanh có mấy người cũng trú mưa..Nó nghe bên trong ngôi nhà có tiếng người đàn bà nựng con:
-------Ối! Dearm, ăn ngoan nào,cố ăn đi mẹ thương…..
Giọng người đàn ông trầm trầm lo lắng:
---------Chắc có bị ốm rồi.Em mang cơm ra ngòai đi đế anh xem….
Cửa hé mở,người đàn bà sưc nức mùi nước hoa lách người bước ra, đặt bát cơm bên cạnh con chó kiểng cầu kì,người đàn bà quay vào….Trước khi khép cửa ,bà ta con quét ánh mắt lạnh sắc vào đám người đứng ngoài hiên.
Mưa mãi k ngớt,mọi người lần lượt xuống đừong hòa dòng người..Bóng họ mất hút trong mưa….
Dưới mái hiên chỉ còn mình nó.Mắt nó sáng rỡ khi nhìn thấy bát cơm: miếng chả trên bát cơm trắng muốt,vài con tôm hồng bóc vỏ,vài miếng trứng rán ….mùi thức ăn làm cơn đói từ sáng cốn cào ruột gan..Trong nhà ,có tiếng cười ,tiếng cấu chí nhau….Nó nhào tới vồ lấy chén cơm,ngồm ngoàm…..
---Choang!
Bát cơm rơi xuống vì mải ăn ,k chú ý mỡ bám xung quanh làm nó trơn và rơi xuống.Cánh cửa bật mở:
---Á! Thằng ăn cắp!Bốp!Bốp!Bốp!....Nó chưa kịp hoàn hồn đã bị nhắc bổng lên.hai má nóng rát,mắt nảy đom đóm và người bị ném xuống đường..Nó nén đau lồm cồm bò dậy…..Trời ơi!Nó lặng người,tóc xoăn,mày xếch,nốt ruồi giữa trán…Người đàn ông hình như cũng nhận ra người đối diện…
----Mẹ ơi!Thắng bé lao ra mưa,chạy giữa cơa mưa trắng xóa..
Người đàn ông sau fút bối rối,nở nụ cười cửa miệng rùi quay vào nhà, đóng sập cửa lại…
Mưa vẫn tuôn xối xả…
Nơi túi áo ngực,tấm ảnh vẫn khô ráo,an toàn….
Hãy sống có trách nhiệm với những việc mình làm