Có bao giờ bạn chợt nghĩ cuộc sống là phải chia sẽ không ! Những nguời giàu họ sống ra sao ? nguời nghèo thì sống như thế nào ?... Một gia đình đang quây quần bên mâm cơm tối, họ đang cùng nhau chia sẽ những niềm vui, nổi buồn trong ngày ... chợt đèn vụt tắt ..cúp điện . Cả nhà lắng chìm trong căn phòng u tối ...
...Chủ nhà đốt lên một ngọn nến , cả gia đình trở lại như cũ , vẫn vui vẻ, nói cuời giòn giã .. Bản thân ngọn nến cũng vui theo , vui vì mình đã góp phần nhỏ vào hạnh phúc của họ... ánh sáng của nó lan tỏa khắp căn phòng ăn tạo nên sự ấm cúng,thân mật trong gia đình .. Một lát sau, ngọn nến mãi mê hòa nhập cùng gia đình nhưng quên mất mình sắp cháy hết ! Tại sao họ lại chẳng nghĩ gì đến mình ? khi mình đã mang tấm thân gầy thắp sáng cho họ ? Họ thật vô tâm ! Với ý nghĩ đó , ngọn nến nghiêng theo một cơn gió thoảng mà vụt tắt . Chủ nhà tiếp tục lấy diêm đốt nến lần nữa.... Sao họ lại tàn nhẫn thế ! mình chỉ còn 2cm nữa là hết đời rồi mà họ vẫn đốt ... nến nghiêng theo một cơn gió nữa và vụt tắt .. Chủ nhà tức tối , quẳng ngọn nến vào góc nhà và đốt đèn dầu , ánh sáng le lói của đèn dầu bập bùng , họ lại tiếp tục vui vẻ, sum vầy ...
... Nhìn thấy đèn dầu mãi bập bùng, hòa nhập với niềm vui của gia đình .Ngọn nến cảm thấy vừa buồn vời vợi, vừa ghen tỵ với đèn dầu, vừa tiếc nuối ..Phải chi , mình đừng thế ! Sao mình lại nhỏ nhen, ích kỉ đến như vậy . Phải chi , lúc nãy mình cháy hết cho rồi , ít ra mình cũng đã làm đuợc một việc tốt cho họ, cho đời..Để giờ đây, mình sống dở chết dở như thế này ! Mình đúng là một thứ "thừa thải "....
Hình như chúng ta cũng gần gần như thế sao ! Khi mình nhận đuợc bao sự tốt đẹp trong cuộc sống mình không nhớ nó từ đâu ! khi mình cho đi thì mình lại cảm thấy tiếc nuối . Tại sao hồi đó mình lại cho nguời ta ! để bây giờ mình trắng tay !
Cuộc sống ! Hãy nắm tay nhau , hãy cùng nhau chia sẽ nha các bạn .. Mọi sự tốt đẹp sẽ đến với chúng ta.