Mùa hoa phượng, những cơn mưa chiều bất chợt làm ta phải trú dưới hiên mưa. Những khoảng dừng bên mái hiên cho ta những phút giây bình yên, êm ả giữa nhịp đời tất bật. Nhớ cơn mưa Sài Gòn mát rượi những ngày hè; đẹp và lãng mạn mà tôi và người ấy thường đi trên con đường thênh thang về nhà vào giờ tan trường. Nhớ mưa Bạc Liêu của năm tháng tuổi thơ rong chơi trên con đường hàng me xanh ngát; tắm mát tuổi thơ. Nhớ quay quắt mưa Cà Mau những ngày mới ra trường. Mưa xối xả, nằm một mình nơi miền cuối đất nghe mưa rơi mà lòng ắp đầy nỗi nhớ nhà và cảm thấy thương học trò vùng sâu quá đỗi...
Mùa hoa phượng, giở lại cuốn lưu bút ngày nào, lòng dạt dào cảm xúc nhớ thương thuở học trò nhiều lắm những ước mơ đẹp. Hình ảnh bạn bè hiện về trong từng nét chữ. Những câu văn còn vụng về câu chữ nhưng tràn đầy tình thân. Chợt nghĩ miên man ngày nay, thời của Internet và blog, nhưng tuổi học trò thời nào chẳng viết lưu bút mỗi khi phượng mới thắp vài đốm lửa trên sân trường. Mới hay, nhịp sống nào dù là nhịp sống số vẫn cần lắm dòng lưu bút lãng mạn học trò để đọc lại mà bồi hồi, mà rưng rưng...