Ngày hôm ấy tình cờo trên xe buýt
tôi đã gặp một thiên thần tóc biếc
lệ chảy dài với đôi mắt lung linh
làm tan hảy trái tim đá lạnh lùng
Tôi muốn đến gần em để bắt chuyện
muốn lau khô giọt lệ đang chảy dài
muốn em tựa vào bờ vai bên trái
muốn ôm em ,muốn hôn lên môi mềm
Tôi muốn biết vì sao em lại khóc
muốn cùng em chia sớt mọi nỗi niềm
muốn nhìn thấy nụ cười em đã giấu
muốn một lần được vuốt mái tóc em
nhưng không thể tôi chỉ biết nhìn em
chỉ từ xa ngắm em rối thầm ước
sợ chạm vào em sẽ vụt biến mất
hay tôi lo vòng tay em đuổi xua
Tôi cách em chỉ độ vài bước ngắn
nhưng tôi ngỡ phải xa đến ngàn phương
hoặc chí ít , chỉ là trong khoản khắc
không cách gì tôi chạm đến tay em
Đã bao trạm tôi vẫn chưa muốn xuống
cũng vì em vẫn ngồi ở đằng kia
cứ ngắm nhìn không cách gì đi được
rồi mai này tôi có gặp lại em
Bao câu hỏi bao ao ước dâng trào
tôi chỉ biết ngắm em rồi in lặng
cố khắc sâu hình dáng em vào lóng
sợ trạm cuối rồi em cũng đi
Xuống xe rồi có lẽ tôi không thể
nhìn thấy em dù chỉ là một lần
nhưng hình dáng thiên thần trên xe buýt
đến suốt đời có lẽ tôi không quên.