Vậy là cuối cùng cậu ta cũng quyết định đi.Tôi biết quyết định của cậu ta không những tốt cho cậu ta mà còn làm cho tất cả mọi nguời cảm thấy thoải mái vui vẻ.Đặc biệt là tôi.Uh chỉ cần nghĩ tới là đủ hãnh diện rồi....có bạn đi du học cơ đấy......Sao mà mình lại có thể trẻ con đến thế đuợc nhỉ.. Đã sắp tới ngày đuợc đón cậu ta trở về rồi cơ đấy nhanh thật.Ba năm rồi đã ba năm rồi cơ đấy...Tôi còn nhớ như in ngày cậu ta ra đi.Chỉ có tôi và ba mẹ cậu ta ra sân bay thôi.Ánh mắt cậu ta nhìn tôi.......thật không muốn nhớ lại chút nào cả có cái gì đó rất không ổn tôi có cảm giác như thế,nhưng rồi với sự vô tư hiếm thấy của mình tôi bỏ qua tất cả.Kì nghỉ đông năm thứ hai cậu ta trở về,hai năm không gặp chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi ,tôi không nghĩ cậu ta lại thay đổi như vậy.Khác xưa nhiều quá .Nhưng có một điều tôi biết không hề thay đổi đó là.....Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ cậu ta mà về kiểu gì cũng giống những nguời khác lại thao thao bất tuyệt về những gì mắt thấy tai nghe ở xứ nguời mà thôi nhưng không...cậu ta vẫn vậy chỉ thích những gì thuộc về quá khứ mà thôi lại chỉ nói tới những chuyện ngày xưa.rồi cậu ta uớc giá như mà cậu ta không đi du học.Thật kì lạ.Lúc đó tôi đã lại muốn phát cáu lên với cậu ta.Biết cậu ta nói gì không.
-không đi du học sẽ có nhiều thời gian chơi với cậu hơn,có thật nhiều kỉ niệm đẹp
- Thật khờ .Chẳng ai lại uớc những chuyện vớ vẩn như thế cả.
Tôi đã nói như thế đấy.Chỉ đơn giản là khi ấy tôi chẳng biết gì cả.Chẳng biết rằng cậu ta lại coi tôi quan trọng tới vậy.Chỉ tới khi cậu ta cùng tôi đón giao thừa....thật không muốn tin vào tai mình chút nào cả.Cậu ta đã nói ra cái câu mà tôi sợ nghe nhất .Vậy mà tôi lại phải nghe câu đó từ miệng cậu ta nguời mà tôi hết sức tin tuởng rắng có thể làm bạn với tôi một cách vô tư nhất.Giây phút ấy mọi thứ dường như tối sầm lại truớc mặt tôi,tại sao lại có thể như thế đuợc chứ,tại sao không cho tôi đuợc tự do thoải mái và vô tư tại sao lại nói ra câu ấy chứ.Câu nói đó không phải dành cho tôi không thể dành cho tôi,không nên dành cho tôi.Cậu thật sai lầm.
Cuộc đời mẹ ,cuộc đời dì đã làm tôi sợ.Tôi không muốn vuớng vào thứ tình cảm mà nếu tốt thì nó làm cho con nguời ta hạnh phúc và vui vẻ còn nếu không nó sẽ chỉ đem lại bất hạnh và khổ đau mà thôi.Không nên thử không cần thử và tôi cũng không muốn thử.
Một tuần liến sau đó tôi không gặp cậu ta.Lí do thì chắc ai cũng đoán đuợc.thật sự đó là một chuyện không hay chut naò.Tôi đã nghĩ rất nhiều.Đã cố gắng tìm cách giải quyết và cuối cùng quyết định gặp cậu ta vô tư như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.Thật can đảm....
Lại vui vẻ mà đi chơi đây đó một cách thoaỉ maí,nhưng tôi cũng không khỏi lo lắng,tôi sợ rằng cậu ta chưa hiểu suy nghĩ của tôi.
Truớc ngày cậu ta về truờng chúng tôi đã có một buổi đi chơi và nói chuyện.Tôi đã nói :
-Tôi không muốn quan hệ giữa tôi và cậu có chút gì thay đổi.Mãi mãi chỉ muốn là bạn mà thôi.Nếu thật sự cậu quí tôi thì tôi hi vọng cậu tôn trọng quyết định của tôi.
Im lặng một vài giây.....cậu ta noí....chỉ một câu thôi...thật không ngờ
- Mình xin lỗi
-Không phaỉ xin lỗi.đó không phải là lỗi của cậu.Cậu tốt bụng cậu có chí ...không có điểm nào không tốt cả chỉ đơn giản là tôi không có can đảm và niềm tin vào bản thân mình thôi.Thế nên cậu... tốt nhất đừng dành quá nhiều tình cảm cho tôi.Tôi chỉ cần cậu mãi mãi là bạn của tôi thôi,giống như truớc đây.Vui vẻ.
Một năm, hai năm rồi mọi thứ sẽ lại trở lại như những gì nó đáng phải như thế.Năm năm... cậu ta đã đi đuợc hơn nửa quãng đuờng rồi.Cậu bạn thân nhất của tôi giờ đã sắp trở về rồi.Trở về như ngày xưa......
............Bạn tốt.