Nhớ
bài này do 1 người anh của mình viết
Tôi không giỏi văn,không viết đươc lưu loát nhưng những gì tôi viết là sự thật,bởi vì không ai có thể làm giả được cảm xúc và thay đổi được suy nghĩ.
Trước hết chỉ xin những người đã và sẽ đọc những điều tôi viết rằng sau khi đọc xin đừng phán xét tôi.
Tôi viết lại những cảm xúc của mình về Ngọc,cô bé ngồi cạnh bên trong một tâm trạng rối bời.Tôi nửa như muốn viết nủa như muốn cản chính mình lại bởi vì khi viết xong tôi biết mình sẽ mất đi một người bạn.
Trước khi nói về suy nghĩ,cảm xúc cua mình,có lẽ nên quay về thời điểm 2 năm trước để chúng ta hiểu rõ mọi chuyện hơn.2 năm trước,khi người con gái tôi yêu chuẩn bị 1 chuyến du học sang Mỹ,đó là lúc tôi biết rằng mình đã đánh mất thứ quý giá nhất.Đó là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên khi buộc phải để người con gái Hà Nội ấy ra đi.Tôi còn nhớ như in ánh mắt Vy và lúc em đặt nụ hôn cuối cùng lên môi tôi.Tôi quay đi để em không biết rằng mình dang khóc,tôi yếu đuối ư?Không,tôi khóc vì đã đánh mất Vy.Đó đã là một ngày dài và là một ngày buồn.
Thế rồi số phận như trêu ngươi tôi vào cái ngày định mệnh ấy,ngày đầu tiên tôi bước vào cấp 3.Khi dã ổn định được chỗ ngồi,tôi nhìn sang bên cạnh và như bị một cơn sock nhẹ,người con gái bên cạnh tôi cũng với dáng dấp ấy,cũng dáng người nhỏ nhắn và nước da trắng ngần,nét mặt ngây thơ nhưng nhất là đôi mắt nếu có thể nói với em như tôi đã nói với Vy thì tôi sẽ hỏi em rằng :
_ Liệu cha của em có phải là một kẻ trộm không? Vì ông ấy đã đánh cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào mắt em.
Tôi quen được và biết tên em vào đúng ngày hôm đó,Ngọc,một cái tên thật đẹp và đơn giản.Càng trò chuyện tôi càng thấy em giống Vy.Cũng với cái tính bương bướng đấy nhưng em hoà đồng và dễ thương tôi càng bất ngờ hơn nữa khi biết rằng cả em và Vy đều biết nhảy break dance.Có đôi lần tôi để ý,lúc giận chót mũi em đỏ lên trông thật đáng yêu.Tôi thường chê em lùn,nhưng em đâu biết rằng với tôi thế là đủ,rằng tôi chỉ kiếm cách bắt chuyện với em cho vơi đi nỗi nhớ.Em hay hỏi tôi rằng tại sao gọi em là pé,câu trả lời muôn thưở của tôi vẫn là:
_ Quen roài.
Đôi lần tôi suýt nắm tay em,tôi nghĩ em cũng nhận ra điều đó,những lúc ấy tôi tưởng như thấy được dáng dấp người con gái tôi yêu trong đôi mắt của Ngọc
Vẫn biết rằng mình không có trách nhiệm gì với Ngọc,vì em có thể đã có người khác lo lắng cho rồi.Nhưng tôi vẫn không ngăn được mình trò chuyện với em,nhìn em cười và đáp lại,lo lắng cho em.Ngọc biết không,lúc em bị sốt đấy,anh đã lo lắng rất nhiều tuy rằng không để lộ ra,anh sợ sẽ mất em như anh đã mất Vy.Những ngày trôi qua bên cạnh em sao thật là nhanh.Có thể em và nhìu người khác sẽ thắc mắc tại sao em và anh bằng tuổi nhau nhưng anh lại xưng hô như vậy.Chỉ vì một điều,anh quen roài.
Anh chỉ xin em một điều em vẫn có thể làm bạn với anh chứ?Để anh biết rằng 3 năm cấp 3 sẽ không đến nỗi nhàm chán.Anh không cần nhận lại từ em bất cứ điều gì,chỉ cần âm thầm lo lắng cho em và chúc em hạnh phúc khi tìm được tình yêu đích thực.Em có thể giải bày tâm sự với anh như một người bạn và không cần lo lắng điều gì cả.Anh xin nhắc lại,tình cảm anh dành cho em chỉ như một người anh trai với em gái,bởi lẽ anh đã yêu người khác,anh yêu Vy
Đã được xem 2649 lần
Sưu tầm bởi: Smile_lovely
Cập nhật ngày 15/08/2010
CẢM NHẬN |
chy rua hay? |
rua la y khi cap 2 ak?
ak.
quan ni hu that....... |
Được viết bởi
mauhoamay_27
(01/10/2010 - 11:26:32 PM) |
|
|
|