Bây giờ em chỉ biết ra biển ngồi một mình lặng yên và nghe tiếng sóng vỗ và ngắm bình minh trên biển để cho nỗi nhớ vơi đi.....vơi đi..Và một ngày nào đó em sẽ quên đc anh!!!
Cậu bé là học trò lớp Ba, quê ở thành Phơ Lô Răng, mới 12 tuổi, người khôi tráng, thông minh, tóc đen, da trắng. Cậu là con đầu lòng củam một viên Ký Ga, lương ít, nhà lắm miệng ăn, vì thế sinh kế rất eo hẹp. Cha cậu quý cậu lắm, nhưng đến việc học thì lại rất nghiêm khắc vì cậu đã lớn, cần phải học gấp cho chóng đủ sức đi làm, kiếm đỡ gia đình.