Bốn năm trước tôi biết đến em, hồi em học ở cấp II, từ năm lớp 6. Tôi đã có những dự định làm được việc gì đó cho em. Nhưng thời gian thì vẫn cứ trôi, còn tôi phạm phải tội vô tình.
Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!
Con nhỏ ôm tôi khóc. Nó khóc như chưa bao giờ được khóc. Nó vốn là đứa hiền lành, yếu đuối, cũng là đứa hay “khóc nhè” nhất trong nhóm bốn đứa con gái chúng tôi… Tôi im lặng, cho nó “mượn” bờ vai để nó có thể òa khóc cho nhẹ lòng…