Cũng đã một năm rồi còn gì… kể từ ngày người đàn ông kia lừa dối nó để đến với một người con gái khác. Thế mà con nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai. Nó vẫn còn đặt niềm tin vào cái kẻ đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé, yếu đuối của nó. Nó vẫn tự an ủi mình rằng hắn đã yêu nó thật lòng, đã đem đến cho nó hạnh phúc. Tôi biết nó đang tự lừa dối lòng mình… Nó buồn, cay đắng, chua xót, nó đau khổ. Nó đã yêu hết mình, nó đã đặt hoàn toàn niềm tin nơi người yêu. Để rồi nó nhận được gì? Quay lưng, lừa dối, phản bội!
Tôi đã từng khuyên nó, hãy căm ghét kẻ đã làm tan nát cõi lòng nó. Hãy quên hắn đi và hãy từ bỏ niềm tin ngu ngốc của nó đi. Nó cười thật hiền: “Không. Mình có thể đánh mất tất cả, từ bỏ mọi thứ nhưng niềm tin vào tình yêu thì không. Chỉ có điều từ bây giờ mình sẽ học cách đặt niềm tin đúng chỗ…”.
…..
Một lần nữa, nó lại mượn bờ vai tôi. Không phải để khóc như ngày nào… Nó ôm tôi để chia sẻ nụ cười, niềm hạnh phúc. Nó đã tìm thấy tình yêu đích thực cho mình. Trải qua vấp ngã, nó trưởng thành và chín chắn nhiều. Nhưng có một điều vẫn không hề thay đổi ở nó. Đó là “niềm tin”, niềm tin nó đặt vào con người, vào tình yêu, cuộc sống. Và nó đã chứng minh cho tôi hiểu “Niềm Tin” có ý nghĩa biết bao, nếu chúng ta biết đặt nó đúng chỗ, đúng người…
Hạnh phúc đang mỉm cười với nó. Nó xứng đáng được hưởng những gì tốt đẹp nhất. Tôi ôm nó, hai đứa mỉm cười: “Ừ, niềm tin…”.