Đêm qua nó đột nhiên ngủ ngon lành sau một tuần mất ngủ, nó mơ thấy tiếng nhạc rộn rã trong nhà thi hát đấu của giải sinh viên, rồi lại thấy mình phóng xe ầm ầm trên con đường đông đúc của Hà Nội trong một buổi chiều đông mưa lất phất. Rồi nó tỉnh dậy... Ngoài trời Nam Định gió đang thổi liên hồi...!
Nó thích chạy xe máy trong mưa như một thú vui điên rồ. Cuộc sống của nó vốn là một chuỗi những điên rồ mà nó thường tự nói với mình là... tuổi trẻ. Tuổi trẻ có nghĩa là sống đúng như mình mong muốn, là làm những điều mình muốn mà không cần để ý đến người khác nghĩ gì. Tuổi trẻ là đi trên một con đường thẳng do mình vạch ra và nếu chẳng may có đụng phải ai thì người ấy làm ơn tránh giùm, vì tuổi trẻ là không bao giờ lùi bước. Nó đã nghĩ như thế, sống như thế, và với nó nửa năm ở Hà Nội chính là tuổi trẻ. Và thật nhiều kỷ niệm..vui buồn lẫn lộn vào nhau..!
Uống xong ngụm cà phê, Khương nói lời tỏ tình như mọi hôm với An nhưng lần này, vừa nói lời yêu cậu đưa tay rút chiếc dao từ túi quần ra đặt lên bàn: “Nếu em từ chối tôi sẽ chết tại đây cho em xem”.
"Đi nghỉ một tuần ở nước ngoài cùng anh nhé?", tôi nhìn chằm chằm vào những con chữ mà không tin vào mắt mình, bởi đó là thư của M., người đàn ông goá vợ mà tôi mới chỉ vừa hẹn hò được 6 tháng. Đấy là khoảng thời gian chưa đủ dài để chúng tôi có thể gần nhau. Vẫn còn xa cách lắm…
Mưa càng lớn hơn khi càng trôi về đêm và hình như mưa đang khóc. Khóc cho một chuyện tình đã vỡ tan như bong bóng mùa mưa. Chia tay có lẽ là sự bắt đầu cho hai đứa trẻ con yêu nhau trong mùa mưa