Tôi gặp em khi là thời gian em đi thực tập. Lúc đó em đã có bạn trai. Người đó đã gắn bó với em suốt 4 năm đại học. Dù tôi biết vậy. Nhưng ở em lại toát ra một sức hút mà tôi không thể cưỡng lại được. Tôi đã quyêt tâm theo đuổi em. Và chúng tôi đã có khoảng thời gian hạnh phúc ở bên nhau. Khi thực tập xong, quay trở lại trường để thi tốt nghiệp em đã nói với tôi là hãy quên em đi. Tôi chẳng biết tại sao mình lại quyết định sẽ chờ em mặc dù biết chắc rằng đó sẽ là con đường đau khổ. Nhưng người đau khổ không chỉ có mình tôi. Em cũng chẳng hạnh phúc khi trở lại với bạn trai của mình. Sự giằn vặt để chọn lựa giữa tôi và bạn trai của em đã làm cho em đau khổ. Lúc đó em đã gửi cho tôi một bài thơ mà có lẽ cả cuộc đời này không bao giờ tôi có thể quên được.
Có những tình yêu vừa xa đã lụi. Vừa chia tay, người ta liền nghĩ ngay đến cảnh xa xôi như vậy, ai mà biết được người ấy sẽ làm gì, sẽ đi với ai, sẽ không quên ta? Còn chính bản thân ta cũng khó tin vào mình, tuổi trẻ rạo rực nhường ấy, ong bướm rập rình ngoài ngõ, tiếng tơ lòng thúc giục tứ phía, và sự lôi kéo của khao khát yêu đương bủa vây như mắc lưới giăng khắp nơi.