Mưa rồi cô ơi! Em thốt lên và nhìn Huyên với đôi mắt thoáng buồn. Ba tháng dạy ở mái ấm này, không biết đã bao nhiêu lần Huyên bảo em rằng:“Đó là tiếng lá rơi chứ không phải là mưa đâu em ạ”.
Có khi tôi vẫn ngồi nhớ về em từ một miền xa, xa lắm… Xa… bởi những tin nhắn thưa dần với nội dung mỗi lúc lại mang một màu bình yên giả tạo, như chừng những câu chữ chưa là ý, càng chẳng là tình…