Những ngọn đèn điện rực rỡ trong thành phố kia có thể gặp sự cố mà bị tắt nhưng sẽ không vì một ai mà đánh mất tia sáng lung linh huyền diệu về đêm của nó. Chỉ có ngọn đèn chờ đợi trong tim được thắp bằng tia hy vọng sẽ sáng mãi không bao giờ lụi tắt.
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 8 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.
Ngẫu hứng nào mà nhà thơ nữ đã tha thiết với tuổi hoa của một đời người như thế? Mùa kết trái có khi ngọt khi chua, khi sai mọng khi đèo đọt, sâu rữa. Nhưng hình như khi đã trưởng thành rồi người ta thường ít nhiều thèm thuồng nhìn lại tuổi thơ mình với tiếc nuối.
...Tiếc nuối với ân hận, anh cầu mong sao cho các em còn giữ mãi được những hồn nhiên vô tư của tuổi mình, để màu áo trắng kia đừng vội bay, để...