Với Tùng, khi đã thật lòng yêu ai đó thì dù cho người đó có yêu mình hay không điều đó lại không còn quan trọng nữa và trên hết là đạt được mục đích.
Tùng yêu Chinh không vì một lý do nào quá đáng, anh không tham giàu cũng không ham sắc mà chỉ đơn giản là anh thích nghe cái giọng nói thánh thót như họa mi của Chinh.
Nghe một giai điệu tình yêu quen thuộc, nó lẩm nhẩm hát theo, trong đầu lại nghĩ đến người ấy, những ca từ ngọt ngào hay là vì nghĩ về người ta làm nó thấy ấm lòng đến vậy? Nụ cười của nó mới ấm áp làm sao!