Vẫn con đường ấy, con đường mà anh và cô tay trong tay cùng bước. Mà sao giờ đây mọt người nữa đã mãi mãi không thể trở lại. Gio1 vẫn thổi lạnh lẽo mang theo bao kỉ niệm quá khứ trở về trong đầu cô. Có bao giờ mùa đông lại lạnh lẽo như này không? Gió không ngường vi vu vậy sao gió không mang hơi ấm của anh về đây cho cô? Sao không mang anh về đây cho cô? dẫu nó chỉ là tưởng tượng nhưng cô vẫn mong một ngày cơn gió nào đó sẽ mang anh về bên cô. Để rồi trái tim lại được sưởi ấm lần nữa....
Tôi yêu Thuyên. Nhưng Thuyên thì sắp cưới vợ rồi. Thuyên nói như thế trong một quán café u tối. Tôi ngồi bất động nhìn những hình hài vật thể ở quanh mình dần biến mất đi. Ngững tia ấm trong trong mắt Thuyên cũng phụt tắt. Mười ngón tay của tôi kiệt quệ mài mòn tế bào của chúng trên những đường gân vải nghiêng ngả.
<P align=justify>Chúng nó học chung với nhau từ hồi đâu năm, chơi với nhau sau đó 1 tháng. Anh chàng phát hiện mih think cô nàng sau 2 tháng. Nhờ lời nói của… bạn bè mà cô nàng bik chàng think mình sau 2 tháng rữa. Và đến gần vào HK 2 thì chúng nó mới quen với nhau theo nghĩa nào ai ai cũng bik. </P>